Buổi sáng bổ ích khi được con em gái vào đánh thức bằng cái bím đẫm nước

Thư run: “Dạ, em không sao, chỉ mệt do chăm bé thôi,” nhưng tim cô đập thình thịch, sợ anh nhìn thấu. Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Nam đứng dậy, rời quán, để lại cái nhìn lạnh lẽo qua cửa kính, như bóng ma lẩn khuất. Hoàng kéo tay Thư qua bàn:
“Vợ, anh thấy em lạ lắm, có gì buồn cứ nói với anh, đừng giấu, anh không muốn em chịu đựng một mình,” giọng anh nghiêm nhưng ấm. Công viên vắng vẻ, chỉ có vài bà cụ ngồi ghế đá trò chuyện, tiếng lá xào xạc dưới chân hòa cùng tiếng xe nôi lăn trên lối đi sỏi. Thư run: “Dạ, em không sao, chỉ mệt do chăm bé thôi,” nhưng tim cô đập thình thịch, sợ anh nhìn thấu. Hoàng không ngủ, mắt mở nhìn trần nhà, nghi ngờ ngày càng lớn, “Vợ mình chắc chắn đang giấu điều gì đó, anh phải tìm hiểu.”
Ngoài hẻm, Nam ngồi trong xe, ánh sáng từ điếu thuốc lập lòe, anh nhìn lên cửa sổ nhà Thư, tự nhủ: “Em chưa thoát được anh đâu, Thư, lằn ranh của em mong manh lắm,” nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. Nam nhìn theo, ánh mắt ánh lên ý đồ chưa từ bỏ, thì thầm “Em sẽ quay lại thôi.”
Tối đến, Hoàng về sớm, thấy Thư ngồi trên sofa, mắt thẫn thờ, anh hỏi:
“Vợ, hôm nay chăm con vất vả hả, trông mặt vợ mệt thế?” Thư giật mình, lấp liếm:
“Dạ, em đưa bé ra công viên hóng gió thôi, nên mệt chút thôi chồng” lòng lo “Anh hỏi kỹ vậy, nghi gì